Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

có 1 sự buồn không nhẹ (sadness of my life)




Là 1 người con trai thì điều gì khiến bạn buồn nhất? Thất tình? bị coi thường vì ko có tiền? hay bị bạn bè chơi sau lưng?

Với tôi điều buồn nhất là bị mẹ mình coi mình như trẻ con và luôn muốn bảo vệ mình. Tôi ko trách mẹ tôi vì điều đó, vì tôi biết tình thương của người mẹ giành cho con mình là vô bờ bến. Nhưng các bạn có hiểu được cảm giác của tôi ko. Tôi là người ít nói, chỉ có thể vui vẻ và nói nhiều với những người bạn trong lớp của tôi. Nhưng đó ko phải là cái gì tôi cũng có thể chia sẻ đươc cả. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi bị mẹ mình luôn coi mình là 1 đứa con nít ko biết chuyện gì cả, dễ bị lừa. Và dường như trong mắt của mẹ tôi, tôi là 1 thằng nhóc mà bắt cứ ai đến cũng có thể dẫn tôi đi (bắt cóc). Nhưng mẹ ơi con đã đủ lớn để take care of myself. Nhưng dù có nói thế nào thì mẹ vẫn coi tôi là 1 người cần được bảo vệ...... mấy chị tôi đã từng nói với mẹ tôi "sao mẹ ko cho nó tự làm mọi thứ, mẹ cứ ôm nó hoài như vậy thì chừng nào nó mới lớn được!" Mẹ tôi lo lắng ko phải là ko có nguyên nhân. Từ nhỏ tôi đã là đứa con trai út trong nhà, hàng sớm thì chẵn có con trai toàn con gái bằng tuổi với tôi. Đó là lí do tôi ở nhà thì nhiều và ít tiếp xúc với người ngoài, lên lớp 8 thì tôi đã vào học nội trú ở trường nên vấn đề ra ngoài để tiếp xúc nhiều cũng ko có. Nhưng trong môi trường nội trú tôi cũng đã tiếp thu được rất nhiều điều. và trong 6 năm học ở đó tôi đã dần trưởng thành.... đương nhiên kinh nghiệm về cuộc sống tôi ko có, nhưng để nhìn người thì tôi cũng có 1 ít kinh nghiệm và ko phải là dễ bị lừa. Nhưng với mẹ tôi, tôi chỉ là 1 thằng nhóc chỉ biết ăn học. Thế nên cho đến bây h, cho dù tôi đã 20t nhưng mẹ vẫn rất lo khi tôi đi đâu hay làm gì. Tôi biết có 1 người mẹ như vậy thật tuyệt vời, nhưng đứng ở 1 phương diện nào đó, 20t là tuổi trưởng thành, cần ra đời và tiếp nhận thử thách. Và nếu có khó khăn thì đó sẻ là kinh nghiệm cho tôi. Nhưng vì quá thương con, nên mẹ tôi đã ko cho tôi bay bằng đôi cánh của tôi. Có nhiều lần tôi rất bực, bực đến mức muốn gay với mẹ thật lớn, muốn lớn tiếng với mẹ. Nhưng Đức Phật có dạy là con cái ko nên cãi lời cha mẹ dù họ có đúng hay sai đi nữa. Nên rất nhiều lần tôi đã kiềm nén được, sau khi qua cơn giận thì tôi thấy mình làm thật đúng, và tôi cũng ko muốn mình phải hối hần sau này.
Nhưng cảm giác bị coi là con nít thật khó chịu các bạn ạ. Nhưng nếu ko ra ngoài và va chạm với đời thì tôi sẻ ko bao h trưởng thành được! Xin mẹ hãy cho con có thể tự khám phá thế giới bên ngoài kia, và nếu có khó khăn hay thất bại thì mẹ hay cho con 1 vòng tay ấm áp sau những thất bại đó!!!
Cho dù có giận hay buồn mẹ thật nhiều, nhưng con hứa sẻ ko bao h cãi lời mẹ, I love you Mom

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét