Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Cảm xúc về chỉnh sửa nguyên tác của Kim gia gia và Tân Thiên Long Bát Bộ 2013

Đầu tiên mình xin nói về việc Kim gia gia sửa lại ending của truyện là chị Vương Ngữ Yên lại chọn Mộ Dung Phục mà không phải anh Đoàn Dự.

Thật ra mình cũng ko có đọc truyện mà chỉ xem phim thôi, thấy kết thúc phim 2013 như thế làm mình lần đầu tiên coi thì mình giận sôi máu và muốn chửi ầm lên thôi. Trong lòng mình cứ hỏi là sao người hữu tình lại ko được kết tóc se duyên? Tại sao qua mọi phong ba bão tố thì chị VNY vẫn chọn MDP mà ko phải ĐD? Tại sao chị lại ngoan cố như vậy? Tại sao ko trân trọng 1 người đã hết lòng vì chị? Tại sao lại trở về bên cạnh người đã phụ bạc tấm chân tình của chị? Lúc đó mình còn tưởng là ông đạo diễn tự làm bừa vì muốn đổi mới.

Sau đó mình nghe 1 anh nói là cái kết này được Kim gia gia viết lại và mình hoàn toàn đau lòng, đau lòng cho chị VNY, buồn cho ĐD vẫn mãi làm 1 anh chàng si tình mà ko được hồi đáp. Mình bắt đầu lên mạng tìm xem có đúng là Kim gia gia sửa như vậy không? nhưng trên mạng chưa có bản dịch mới nhất của TLBB nên mình cũng biết ra sao. Đọc cmmt của mọi người về 2 ý kiến là chị VNY nên và không nên như vậy. Chính 2 luồn ý kiến này đã khiến cho Kim gia gia phải sửa lại cái kết.
Có người nói là "VNY phải si tình 1 lòng với MDP như vậy thì mới đúng với tính cách ban đầu của chị ấy" có người nói "Sau nhiều sóng gió thì con người sẽ thay đổi quang điểm"

Mình ko bàn về những ý kiến này đúng hay sai, vì nhân sinh quan mỏi người khác nhau, vì vậy cái nhìn sẽ khác nhau. Mình chỉ muốn nói lên ý kiến của mình, xuyên suốt phim (mình xin nói về phim vì mình chưa đọc truyện bao giờ) mình thấy sự thay đổi về tính cách và cách nhìn của chị VNY bản 1997 và 2003 với ĐD và dần dần dẫn đến cao trào là lúc ĐD bị đẩy xuống giếng và chị ấy chấp nhận chết cũng người 1 lòng si tình với mình và chúc phúc cho người mình 1 lòng si tình hạnh phúc. Thì chị VNY tỉnh lại và biết mình còn sống cùng với ĐD, kể từ đó đem lòng mình cùng trái tim đã tan nát trao cho ĐD. Mình hỏi 1 chút nhé, tại sao 1 số bạn lại muốn 1 cô gái đáng thương như vậy phải quay lại với MDP sau khi bị điên? Cho dù là ngoài đời thì cũng ít chuyện như vậy diễn ra. Trong khi đó ĐD đã hinh sinh tất cả cho VNY vậy thì tại sao ko cho 2 người họ kết tóc sống hạnh phúc? Có người nói như vậy thì VNY chuyển biến quá nhanh chẵn khác nào đi ngược với tính cách ban đầu của cô ấy. Nhưng con gái mà, họ cũng cần 1 người thương yêu họ chứ ko lẽ chạy theo 1 người không yêu họ sao. Trong bộ 1997 và 2013 thì cập đôi VNY ĐD đến cuối mới biết MDP bị điên nhưng lại có A Bích chăm sóc cho anh ta. 2 người cũng 1 lòng yên tâm về việc đó. Nhưng ở bản 2013 thì VNY biết trước và sau đó chấp nhận quay lại chăm sóc MPD cùng A Bích.

Sau khi xem lại lần 2 bộ 2013, sau khi trải qua thất tình, cô đơn và đau lòng. Mình thật sự thấy mâu thuẫn ở đây, mẫu thuẫn của chính bản thân mình. Mình thấy vui khi thấy chị VNY là 1 người chung tình như vậy, người con gái như vầy mới đáng cho bạn 1 lòng 1 dạ yêu thương. Nhưng với MDP? mình thấy ko đáng, sau tất cả mọi chuyện MDP làm, mình thấy anh ấy ko đáng được nhận tấm chân tình này. Vẫn là nên sống hạnh phúc với 1 người biết trân trọng và yêu thương chị ấy là Đoàn Dự thì hay hơn.

Ver 2013 của TLBB, theo quan điểm cá nhân của mình thấy thì mọi thứ đều ok. Từ diễn viên cho tới trang phục và đặt biệt là nhạc phim, mình rất thích nhạc phim khúc opening song và bài Say Mê của Giã Thanh, thật sự rất sâu lắng và nội tâm rất nhiều mặc dù mình ko hiểu lời và phải đọc sub. Nhưng nghe không thì mình cũng feel rất nhiều!!!
Sau đây là đối thoại mình trích lại trong ver 2013:
"MDP bậy h đã điên thành như vậy, tại sao muội lài còn ở bên cạch hắn đển chịu khổ"

"Biểu ca với muội tình sâu nghĩa nặng, vốn muội nên cùng bầu bạn với huynh ấy"

"Nhưng hắn hiện tại đã không còn là MDP ngày xưa nữa rồi" "Ta có thể thông cảm cho A Bích vì làm trọn giấc mộng hoàng đế của hắn, cả ngày cũng hắn ta chơi trò chơi hoàng đế. Nhưng từ trước đến nay hắn đều coi thường tình cảm của muội đối với hằn còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương muội. Bây h hắn điên rồi, muội vẫn còn tình xâu nghĩa nặng với hắn như vậy, còn muốn ở bên cạnh của hắn gả cho hắn, TẠI SAO CHỨ?"

"Tại vì trong lòng của huynh ấy kiên định với ý niệm phục hưng đai yên. Cứ cho là không thể, nhưng trong lòng huynh ấy 1 ngày cũng không lung lay. Muội tinh huynh ấy, muội tinh cảm tình của huynh ấy cũng giống như vậy"

"Ngữ Yên, muội thật là ngốc, MDP bị điên như thế là bởi vì hắn không thể đối mặt với hiện thực, vì vậy đành phải mỗi ngày sống trong giấc mộng của hắn, hắn yếu đuối bất tài như vậy còn gọi là đàn ông không?"

"người ngoài nhìn vào có thể thấy đó là hoang đường, nhưng muội không quan tâm đến ánh mắt của người khác"

"Ngữ Yên, muội có thể tỉnh lại được hay không? nếu như muội thương hại hắn thì ta có thể cho người đến đây chăm sóc hắn, muội không cần phải đối với 1 người như vậy mà chôn vùi cả 1 cuộc đời mình như thề"

"Đoàn công tử, muội cứ tưởng là huynh hiểu muội, chỉ cần là muội quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, trong lòng biểu ca muội mãi mãi là hoàng hậu của huynh ấy. Từ nay về sau muội sẽ không rời nơi này nữa"

"Ngữ Yên, bây h là lòng thương hại đã lắp đầy trí óc của muội, ta tiệc đối sẽ ko cho nàng ở lại"
............
"Muội tin biểu ca"
.............
lần cuối gặp mặt tại bến thuyền:
"Đoàn đại ca, huynh cũng đừng nhớ đến muội nữa, có thể gã cho biểu ca là tâm nguyện từ trước đến nay của muội. Giờ muội phải khó khăn lắm mới chờ được biểu ca hoàn toàn thuộc về muội, muội thật sự rất mãng nguyện. có thể đạt được nguyện vọng từ đáy lòng từ nhỏ đến lớn của mình, lẽ ra huynh phải vui mừng cho muội mới đúng!"

Đoàn Dự quay người bước đi. Trong mắt Vương Ngữ Yên ngấn lệ, bỗng ĐD quay lại nói

"Ngữ Yên, nếu như muội đã không từ bỏ được tình cảm đối với hắn vậy thì ta chỉ có thể chúc phúc cho muội, nhưng muội nhất định phải hạnh phúc"

VNY bước gần lại và ôm ĐD thật lâu, trên mặt là 2 hàng nước mắt, ĐD mĩm cười. Cô buông ĐD ra và ĐD nắm 2 tay của cô. 2 người nhìn nhau tiếc nuối không buông được đoạn tình cảm này... 1 lúc sau ĐD buông tay cô ra và bước lên thuyền, 1 người nhìn nhau, VNY vẫy tay chào ĐD trên mặt cô là 1 nụ cười trều mếm và theo đó là 2 hàng nước mắt tuông rơi...

OMG, mình coi 5 lần là khóc 5 lần cảnh này. tại sao??? lúc trước coi xong mình chỉ có bực bội. Nhưng bây h coi chỉ có cảm động và nước mắt. Đau lòng vì Đoàn Dự không thể ở bên Ngữ Yên, đau lòng vì 2 người yêu nhau nhưng ko thể chung sống cùng nhau, vui mừng vì chị VNY đã hạnh phúc theo cách chị ấy chọn. Đau lòng vì người chị ấy chọn không phải là ĐD... lúc đầu mình nghĩ chỉ ấy quay về bên MDP là vì nhường ĐD lại cho Mộc Uyễn Thanh, nhưng ko phải, chỉ là theo con tim mà thôi...

Mình thật sự rất đau lòng, mình thật sự đã hóa thân vào nhân vật ĐD, vào lúc đó mình ước gì nếu là mình thì mình không buông bỏ như vậy được. Lúc mình thấy VNY khóc và vẫy tay chào tạm biệt mình nhất định sẽ chạy lại kéo cô ấy vào lòng. Mình biết như vậy sẽ làm khó cô ấy nhưng mình vẫn muốn hỏi là cô ấy có từng yêu mình 1 lân chưa. muốn hôn cô ấy dù chỉ là 1 lần cuối cùng, nhưng rất tiếc ĐD lại ko có làm như vậy... ko có chạy lại lao 2 hàng nước mắt, ko có 1 nụ hôn từ biệt...

Có thể là nhân vật VNY trong ver 2013 ko đẹp tuyệt trần, nhưng chị mang 1 vẽ đẹp hiền dịu và khi khóc thật sự làm tim mình tan ra.....

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Chờ mãi 1 bàn tay

Cứ tưởng có 1 bàn tay kéo tôi ra khỏi bóng tối mà tôi hiện đang kẹt lại, nỗi cô đơn, trống vắng, đơn độc mà không 1 ai hiểu tới. Cứ tưỡng sẽ có 1 hình bóng cho tôi nhìn ngắm mỗi khi cảm thấy mệt mõi và chán nãn. Nhưng it cant be, vì bàn tay ấy đã hiện đang thuộc về 1 người khác. Khi nào tôi mới có thể nắm lấy tay em đây? Tôi tự hỏi có phải là mình làm quá hay ko? Tôi tự trách là bản thân đã quá tự cao... đã quá tìm kiếm 1 hình bóng khác trong khi tôi có em, và khi tôi mất em thì nó để lại 1 khoản trống trong tim tôi. Tôi đang tự hỏi bản thân rằng có phải vì tôi đã thiếu tình yêu quá lâu rồi, và bây giờ là lúc tôi cần nhất 1 bàn tay.... Cô đơn, lạnh lẽo, đến nỗi tôi ko thể kiên nhận sống 1 cuộc sống độc thân mà tôi đã plan từ rất lâu. Bây h tôi khao khác có 1 bàn tay, và em đã xuất hiện nhưng tại sao em lại là 1 hình bóng khác chỉ cho tôi dõi theo mà ko thể nắm lấy. Tôi rất đơn giãn và khi đã yêu thì hoặc có tình cảm thì tôi rất khó có thể rút tay ra. Em mặc dù ko làm gì cả, chỉ là tôi tự đa tình, nhưng chỉ hy vọng 1 ngày em sẽ cho tôi nắm lấy đôi bàn tay đó của em.... 1 lần..... và mãi mãi!!!

"Giá như có ai ngồi ở đằng sau xe,
Ôm thật lâu , tựa đầu vào lưng của tôi.
Giá như có ai cùng dạo quanh phố xá,
Tôi sẽ vui , sẽ hạnh phúc biết bao !

Giá như ... Có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời.
Giá như ... Có người ôm tôi mỗi tối.
Giá như ... Có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn !
Giá như ... Có thể ôm lấy ai và khóc lên !"


"Đa tình tự cổ năng di hận Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ!"

"Đa tình tự cổ năng di hận, 
Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ!"

Từ nhỏ khi xem phim mình đã rất thích 2 câu thơ này, tuy còn nhỏ ko hiểu hết ý nghĩa của nó, và hiện giờ 21t rồi cũng vậy. Nhưng mình có 1 hướng nhìn khác hơn, hay đúng hơn là hiểu sâu hơn. Nhất là câu đầu tiên "Đa tình tự cổ năng di hận." sau khi co 1 số cảm nhận trong tình yêu mình đã hiểu hơn. Vì nó rơi vào đúng tình trạng của mình, hỏi thế gian tình là gì mà khiến cho người ta sống chết có nhau? thời gian gần đây mình bị crush với 1 bạn nữ trong lớp. Phải nói cuộc gặp mặt này như là phim mà trước h mình khó có thể tưỡng tượng ra được. Khi kể lại mình sẽ gọi là "em" và thật sự em ấy nhỏ tuổi hơn mình và kêu vậy cho tình cảm hehe. Khi bắt đầu lớp này mình đã chú ý tới em ấy rồi, 1 là vì de thương, 2 là nhìn có vẽ giống VN nên cũng mong là vậy. 1 tuần gặp nhau 2 ngày, 1h tới 2h20, suốt 1 tháng mình và ẽm chỉ cười với nhau mà ko có nc gì cả. Cho đến khi cả 2 biết nhau như là định mệnh mang em đến, cả 2 cùng ghi tên vào 1 bài tập trong lớp. Mình thấy tên em ấy và em ấy cũng vậy, mình rất là vui và mừng. Nhưng cả 2 cũng ko có nc gì với nhau hết. Cho đến khi "ông trời đúng là trêu người" lúc học về ở tuần t5 or 6 gì đó, mình thấy em ấy đón bus khác mình tưỡng là em sống ở Surrey còn mình thì Van, ai ngờ tới Score road thì gặp ẽm lên cùng 1 toa skytrain mới ghê. Thời cơ đến như thế thì ko thể ko nắm được, mình tiến lên nc và làm quen các kiểu. Phải nói là yếu tố thiên thời, địa lời, nhân hòa quá trời nhiều. Từ hôm đó mình bắt đầu có tình cảm đơn phương, chưa dám nói là yêu vì sợ bị ăn gạch haha. Sau lần 2 gặp mặt thì after midterm xong ẽm hỏi mình là h làm gì. mình nói mình đi vào thư viện làm bài tập. ẽm nói ẽm cũng vậy. rồi mình mới hỏi là ẽm học ở lầu mấy, em nói là book study room, hói mình có muốn vào luôn ko. tuy ko biết là mời chơi hay thiệt nhưng mình vẫn mặt bơ đi theo haha, đây là lần đầu tiên mình hành động như vậy, mà cũng công nhận là mặt mình lúc đó khá day =)). Đến hnay là lần t3 nc với em ấy, lúc trên bus vòng vo nc đời tư của 2 người rồi đủ thứ, nói chung rất vui và cơ hội là có thể cua được em ấy trong lòng mình tăng lên dần dần. Cho đến khi lúc trước khi ctay để về, em ấy mới nói là chờ btrai đến đón, trong khoảnh khắc ấy nói dài thì ko dài, ngăn thì chừ 1 giây thôi. Đối vời mình nó tựa chừng thật dài, mình bị stun khoản 0.5 giây và tim mình đau nhói và như muốn tan ra vậy. Thật sự rất đau và thấy khó chịu, mình biết lúc đọc tới đây thì mọi người sẽ cho mình là làm quá, nói quá nhưng thật sự nó là sự thật. mình bước từ bước lên cầu than mà chân nặng tựa ngàn cân. Thật sự từ lúc qua đây tới giờ mình gặp rất nhiều gái đẹp, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn chím đoạn muốn have sex with them.... Nhưng với em ấy mình có rất ít, chi thoang qua thôi và đa số là trong sáng :D. Vì em ấy là người như từ trước định sẵn là người của mình vậy, mỗi cái cữ động rất là thu hút mình. Em ấy giống y như là dream girl của mình, em ấy ko cao, nói chuyện nhỏ nhẹ, cười rất có duyên và thân thiện, ko nói quá nhiều và khá là trầm tính. Đó là 1 người con gái y như mình muốn là bạn gái. Bây h cô ấy đã xuất hiện nhưng đã ko là để cho mình nữa. Trên đường về mình có nghĩ, mình nên bỏ cuộc ko vì cô ấy đã có btrai rồi, y câu nói trong đầu mình hiện ra, cái câu mà mình thường hay đùa với đám bạn "chỉ mới là ban trai/ bạn gái thôi, chưa là cợ chồng mà, vẫn còn cơ hội!" Mình tự ngẵm, đúng rồi tại sao phải nhục chí sớm vậy, ta vẫn còn cơ hội mà. Nhưng trong lòng lại dân lên 1 câu khác "quân tử ko đoạt đồ của người khác" thì cái ý nghĩ "cầu cho 2 người bọn họ gay nhau rồi ctay, lúc em ấy yếu đuối nhất sẽ có mình bên cạnh" đã chìm đi đâu ko biết. Nhưng mình lại nghĩ "wait a minute" tui đâu phải quân tử khỉ gió gì đâu, từ trước giờ tui cũng đâu phải tự nhận mình là quân tử, vậy sao phải sợ đầu sợ đuôi. Nhưng cuối cùng bản tính của chính tôi đã đánh thức thôi, nếu mày làm vậy mày cũng ko yên với lòng. Tôi tự hỏi lòng mình rằng mày chịu được kiểu em ấy coi mày là người thay thế ko? Câu trả lời là không!
Vậy thì cứ để mọi chuyện tự nhiên, ko cưỡng cầu "hữu xạ tự nhiên hương". Và ngay lúc này tôi đã nghĩ tới câu "Đa tình tự cổ năng di hận", thật là đúng nha! tôi đã nghiệm ra 1 tí là đúng là những người đa tình thường chỉ để lại những mối hận mà thôi. Hận ở đây ko phải là hận người kia, mà là đau xót cho chính họ, tự mình đa tình tự mình khổ... đúng ko nào, nhưng thật sự tôi đã coi em là người trong lòng rồi, thôi thì cứ từ từ, biết đâu 1 ngày ta có thể đến bên nhau thì sao? Không thì cứ đi qua nhau như những người bạn vậy ^^

Nhưng nếu có 1 ngày em đến với tui bằng tư cách người thay thế, tui sẽ cười và hỏi em là "nếu em đến với anh với tư cách anh là người thay thế, thì anh sẽ từ chối! mặc dù anh rất thích em, nhưng anh thà làm bạn, chứ ko phải bạn thân. Nếu có 1 ngày em không còn coi anh là người thay thế và bắt đầu có tình cảm với anh thì lúc đó là lúc anh sẽ mang đến cho em nhiều hạnh phúc nhất mà anh có thể. Đó ko chỉ là 1 lời hứa, mà là 1 lời bảo đảm của anh giành cho em :)"
Còn câu sau là "Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ", xuất xứ từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, đại ý là "nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi". Mình copy trên mạng thôi chứ mình vẫn chưa hiểu lắm về câu này, khi nào nghiệm ra thì sẽ viết 1 bài tiếp để giải thích hehe....

Đây là những câu anh muốn nói với em, hay cũng chính là nói với bản thân mình ^^ anh thích em rất nhiều........ rất rất nhiều ......... à <3

P/S:
Còn về vấn đề màu chữ mình để màu hồng vì em ấy thích màu hồng haha.

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

Hội chứng thiếu người yêu:))

Đêm đêm, à ko, đôi khi tui thường cầm dt mà ko biết làm gì. Lướt qua lướt lại, vào chỉnh game, vào check insta, fb, meow, nc với Tài qua line, nc với em gái qua viber, sometimes check zalo. Sau khi làm xong những việc đó thì tui lại ko biết làm gì. Hay là đã quen chờ tn của 1 ai, đã quen 1 người nt cho mình và lam phiền. Tui ko phải than về việc mình thất tình. Mà là tui muốn có người yêu, ko phải gì hết mà là vì muốn có 1 người để tui quan tâm nc, và em ấy cũng vậy với tui. Qua 2 cuộc tình chính thức trong đời, mà ko nói tới 2-3 cuộc tình phụ thì, 1 là tui yêu 1 người rất rất nhiều, 2 là 1 người yêu tui rất rất nhiều. Bây h đối với 2 cuộc tình trên tui cung vơi đi khá nhiều, nhất là cuộc tình đầu. Cái chính tui muốn nói là, tui chưa hiểu thật sự yêu là gì. Nhưng h tui biết, nếu bạn chấp nhận inrelationship với 1 người thì bạn phải có trách nhiệm với người đó, phải yêu thương châm sóc họ. Cho dù 2 người chưa chắc là tiến xa được trong tương lai. Nhưng yêu hết lòng thì sau này có thấy ko hợp thì 2 bạn sẽ ko có gì phải hối hận cả vì cã 2 đã tìm ra 1 lối đi khác. Đơn giản chỉ là như vậy thôi, sẽ ko có trách móc hay oán hận nhau. Như thế thật đẹp phải ko nào :). Nhưng những chuyện đó là cho người yêu tương lai của tui. Còn bậy h cái chính tui muốn nói là, muốn có bgai quá đi. Rite now!!! Trang ơi, anh muốn nói anh thích em....... Nhưng anh sợ đủ thứ, sợ anh đi quá nhanh, sợ mình chỉ mới nc được 2 lần nên em sẽ từ chối, sợ sau khi nói ra thì lại khó làm bạn. Nhưng em biết ko, anh đã để ý em từ lúc nhập học tới h rồi mà tính nhát gái của anh ko thể bỏ được hic hic. Thật sự anh rất sợ, sợ rất nhiều thứ, sounds like gay but its true :((. Anh ko biết cua gái như bao thằng khác, nhưng anh có thể chiều em hết mức, thương em hết mức, nhưng muốn vậy anh phải làm gì trước đã, mà cơ bản anh ko biết phải làm gì cả hic hic. Anyone show me what to do now?


"If I could just conveyed my love,
And how I wish that it will sink into you but I feared it wont
All those I love you I love You
grow inside of me and melts

It feels a long time every second with you
You don't neew to think much of it
I make a wish to sound of love and rainy sky "

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

1 ít cảm cảm xúc và nhận định của mình về truyện ngôn tình và phim...

Từ nhỏ tôi đã rất ghét đọc truyện chữ nói riêng và sách nói chung. Vì tôi luôn nghĩ là tryện chữ thì có gì hay mà đọc, chán ồm ko có mình ảnh gì thì làm sao biết nhân vật đẹp hay xâu. Tôi trở thành 1 fan bự của manga và manhu. Nhất là xem phim chuyễn thể, nhưng sau khi coi vài bộ chuyễn thể của Lộc Đỉnh Ký từ phim cho tới truyện tranh, thì tôi quyết tâm tìm đọc truyện chữ hay gọi là bản góc của Kim gia gia. Tốc độ đọc của tôi rất là chậm nhưng cuối cùng cũng đọc xong. phải nói là truyện rất hay và mang đến cho tôi nhiều thứ mới lạ. Nhưng sở thích vẫn là sở thích, tôi lại trở về với phim bộ và manga. Sau này vì thất tình.... :P nên tôi bắt đầu đọc thể loại tu tiên để cho bản thân ko nhớ về cô ấy nữa. Từ lúc đó tôi bắt đầu xa chân vào con đường tội lỗi :)), tôi đọc điên cuồn, dường như 1 ngày là đọc hết 12h, kết quả là 1 con F, 1 con D, 1 con B cho summer semester. Nhưng phải nói là đọc truyện thì thế giới tưởng tượng của bạn sẽ lớn rộng hơn, nhưng sự rõ ràng về nhân vật thì đối với bản thân mình thì vẫn khó hình dung ra được. Trong tu tiên cũng có thể loại ngôn tình nhẹ trong đó, và tôi cũng rất cảm động khi đọc......

Bạn từng có ước mơ ko? nếu bạn ko từng thì đừng đọc tiếp hehe
 
Nói vòng vo nãy h đủ rồi, h tôi sẽ nhập đề ^^ 
Mình thấy 1 số cmmt và báo mạng có nói về vấn đề truyện ngôn tình "đại khái" là gây cho giới trẻ, especially là con gái ảo tưởng này kia và ko sống với thực tế. è hèm, nói thật con người ai cũng cần phải như vậy hết đó. Truyện viết ra là để biến những thứ ko thể thành có thể ở trong đó, phim là 1 hình thức chuyễn hóa ước mơ và hy vọng của 1 cô gái còn non trẻ vào trong đó và hoàn thành 1 cách hoàn hảo. Đương nhiên trong cuộc sống thật, thì sẽ có những việc rất tàn khóc hay là gây đau khổ cho bạn. Nhưng ko lẽ bạn ko từng có ước mơ sao? nếu bạn ko từng thì đừng đọc tiếp hehe. Đôi khi cuộc sống đầy traps và something pull you down thì bạn cần có những thứ ko được gọi là hiện thực giúp cho bạn giải trí và tiếp tục có động lực trong những tính toán sau này. Truyện ngôn tình, tu tiên, hay phim ảnh chuyễn thể từ những truyện đó hay phim... thì chúng cũng mang đến vài thứ chính, đầu tiên là lợi nhuận cho nhà làm phim, 2 tiền lương cho những người đó, 3 là thỏa mãn mong muốn điên cuồn của người xem. Bạn đã từng xem 1 bộ phim mà bạn có thể biết trước kết quả khi xem 5 tập đầu chưa? mình thì nhiều lắm, nhưng mình vẫn xem cho hết bộ, nguyên nhân thì tí nữa nói :D (mặc dù có mấy bộ mình bỏ ngang vì nó thật sự dỡ kinh dị "nhất là phim bộ VN :)).") Bạn có từng biết trước là nam nhân vật chính sẽ đại triển thần uy, quánh nhau um sùm nhưng vận có cảm giác hồi hợp khi xem tới cảnh đó "mình gọi nó là háo hức"? mình thì có. Bởi vậy tôi thường nói "phim giống như đời, nhưng đời thì ko như phim" phim lấy những thứ chân thật từ đời rồi thêm những thứ ko có thể vào, để thỏa mãn những người xem là chúng ta đây. Nên các bạn đừng có nghĩ xấu về truyện ngôn tình, bản thân nó ko xâu đầu (mà cái này ý kiến riêng thôi, nên, ko thích thì đừng la tui tội nghiệp :)) )

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Wondering

Bỗng nhiên mình tự hỏi bản thân là...
Nếu sau này mình yêu 1 người con gái rất rất nhiều. nhưng cô ấy lại ko thê sinh con cho mình. trong khi đó thì ba, mẹ mình chỉ có mình là con trai 1 và họ thì luộn muốn có cháu nội. vậy thì đứng giữa tình thế thế này, thì mình phải làm như thế nào??? ko thể mang tình yêu và việc sinh con ra để nói chung được. nhưng càng ko thể vì thế mà bất hiếu với ba, mẹ. 
Neh,
Các bạn thì nghĩ như thế nào? khi nói tới đây thì sẻ có bên ủng hộ việc có hiếu với ba, mẹ và 1 bên sẻ ủng hộ ko nên so sánh như vậy. Nhưng câu hỏi khó vẫn mãi mãi là câu hỏi khó. làm sao để vẹn ca đôi đường, bạn và cô ấy sẽ có 1 cái gai trong lòng nêu ở chung. như thế cũng sẽ ko dẫn tới hạnh phúc của 2 người sau này.........

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

WTF

Cái chó chết gì vậy...

Tôi nhớ là tôi học cho bản thân mình mà, đâu phải học cho các người xem và phê bình đâu mà sao cứ phải chĩa mũi vào chuyện của tôi vậy. Tôi học kém và cũng chẵn muốn học, tôi ham chơi và cũng rất đua đồi. Vậy thì sao? hết bên nội rồi tới bên ngoại, sao bên nào cũng đưa tôi vào tuyệt lộ vầy. Tôi thương mẹ tôi, tôi ko muốn mẹ tôi phải chịu những tiếng phê bình về tôi. Tôi chỉ là 1 con người nhỏ bé trong cái thế giới 7 tỷ người này thôi mà, từ nhỏ chỉ muốn có 1 cuộc sống yên yên bình bình để sống hết cái cuộc đời nhỏ của tôi. Nhưng cái bíp gì mà từ hồi trung học rồi tới đại học tôi cũng phải theo cái con đường mà người khác muôn tôi vấp ngã để đi chứ, con bà nó. Trung học thì vào quốc tế học để có cái bằng tốt tốt để cho bên nội ko nói hó hé gì về vấn đề học của tôi, và dùng nó để chăm chọc khi nc với mẹ tôi. Lên đại học thì phải đi du học cũng vì các người, mặc dù tôi cũng muốn đi du học, nhưng chính các người mà từ 1 động lực trở thành áp lực đối với tôi. Qua tới edmonton thì lại bị bên ngoại ko quan tâm, cuối cùng tôi chạy qua vancouver mà sao cũng ko thoát được lời đàm tiếu vậy. Tôi là 1 thằng 20t chưa hiểu hết sự đời thôi mà, nhưng càng sống lâu tôi mới hiểu rõ cái câu "lòng người là khó đoán nhât!" đúng, chính là nó. Qua đây rồi, người động viên tôi cũng là anh, nói lời lẻ ngon ngọt cũng là anh, đạp tôi 1 cái mạnh cũng là anh. fuck, cái con bà nó chứ, trước mặt tôi thì nói chuyện dễ nghe còn sau lưng thì cho vài con dao. chã biết anh sống sao với cái bộ mặt giả tạo đó, bây h nghĩ tới mấy cái việc lúc trước nc với anh mà làm tôi thấy buồn nôn. Mà mắc con bà gì mà anh phải nói tôi nói là "tôi muốn về vn, vì tôi nhớ ba tôi". Tôi chưa bao h nói nhứ thế với anh nhé, sao lại đem chuyện ko nói có vậy, bộ mẹ tôi lần này qua chỉ cho anh có 1000 thì anh muốn đâm sau lưng tôi vài cái vậy sao. Mà tôi có muốn về vn thì đó cũng là chuyện của tôi, liên con bà nó quan gì tới anh, mẹ tôi cho tôi tiền mua vé về thăm gia đình cũng ko được à. Mà tôi chư hề nói với anh là tôi muốn về vn bao h nha. Chính anh là người luôn hỏi tôi "khi nào em về vn, có nhớ nhà ko?" tôi cũng thấy lạ khi anh cứ hay hỏi vậy, cứ tưởng anh quan tâm nên tôi cũng tl là có nhớ. Chứ ko lẽ làm con cái mà người khác hỏi có nhớ nhà nhớ ba mẹ, gia đình ko thì thôi nói ko à. Bây h tôi mới biết dụng ý của anh :)). Tôi học dỡ thì sao, tôi cũng đâu có nói anh phải chịu trách nhiệm cho cái việc chó chết đó. Mắc gì phải nói với bà ngoại về việc đó chứ, tôi nói thật nội, ngoại gì tôi cũng ko quan tâm hết, vì tôi ko thích liên quan gì đến họ cả. Gia đình tôi là đủ rồi, chỉ vì mẹ tôi rất rất là thương bà ngoại thì tôi cũng ko muốn mẹ tôi buồn. Mà con bà nó sao cứ cắn tôi hoài ko buông vậy. Bây h thấy rõ mặt anh rồi, tôi cũng ko muốn liên quan gì hết. Anh tưởng tôi là thằng nhóc lên 7-8t sao. Nói cho anh biết là thái độ của anh tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, lúc trước những việc tôi nhờ anh lúc mới qua nếu anh ko muốn giúp thì cứ nói. Giúp cho đã rồi sau đó nói với mẹ tôi là tôi sao lớn rồi, học engl giỏi lắm mà sao ko biết gì hết, mà cũng ko biết đi hỏi student association hày là phòng international student trong trường. Con bà nó tôi khinh, lúc mới qua anh nói gì với tôi còn nhớ ko? "cái gì ko biết thì hỏi anh" mẹ tôi vừa về vn vài tuần. Tôi nhập học 1 tuần, nhờ anh chỉ điền đơn xin thẻ bảo hiểm thôi, vậy mà nói với mẹ tôi "là qua ở biết bao lâu mà tự điền đơn cũng ko biết" nực cười. Tôi thấy anh là người thân, nên mới hỏi anh nhờ giúp đỡ, vậy mà h mẹ tôi qua chơi lại than con bà nó phiền về việc này. Tôi cũng có miệng đó, tôi cũng tự biết đi hỏi vậy, nói cho anh biết là hôm đó, thấy thái độ chỉ tôi điền đơn của anh là tôi đã nghi ngờ rồi. Sau đó nữa là vụ nhờ anh coi giùm bài essay, nói thật là tôi đâu có nhờ anh giúp, anh tự mò xuống nhà tôi rồi nói tôi đưa anh coi mà. Trước mặt thì nói tôi "ko sao, nếu viết ko được thì mình đăng kí lớp khác học lại, có gì từ từ học ko cần sợ. Mình có tg mình ko cần phải lo, học ko tốt thì học lài, học chỉ cần past là được rồi..." rồi h thì sao, anh phê bình tôi với mẹ tôi, nói với ngoại tôi là tôi ko chịu học chỉ lo ăn chơi, coi phim, chơi game. Thât ra anh nói cũng ko sai mấy, đúng là tôi có như vậy, nhưng cái đều mà khiến tôi buồn nôn nhất là anh gặp tôi luôn  nói là "ừa thì mình học mệt thì chơi game tí, hay là vận động 1 chút rồi học tiếp. cuối tuần đồ thì đi coi phim thư giãn" ủa, anh nói với tôi vậy mà, sao tự nhiên thành anh thấy tôi toàn coi phim rồi lo chơi ko chịu học???
Bây h tôi nãn lắm, lúc đầu thì tưỡng là qua đây học có người thân giúp đỡ sẽ tốt hơn, ai ngờ toàn gặp chuyện thị phi. Hóa ra muốn tôi ở gần để làm spy à, tôi thì chã quan tâm mấy về việc bị nói gì và bị nói ra làm sao đâu, Nhưng anh đã đụng tới mức chót của tôi đó biết ko? con người ai cũng có mức chót hết. Mức chót của tôi là mẹ tôi đó, tôi ko muôn những chuyện của tôi làm cho mẹ buồn. Nhưng rốt cuộc cũng bị hết bên này tời bên kia cắn hoài ko buông, bực chết đi được. Lúc trước là tôi đã muôn đi texas học 1 mình, tự lực cánh sinh rồi. Nhưng tại vì mẹ tôi muốn tôi qua CAN vì sẽ ở gần ngoại, mốt mẹ có thể tiện qua thăm bà ngoại, và vì 1 phần là CAN yên bình và ko nhiều cạm bẫy bằng US. Nhưng rốt cuộc cũng phải gặp những cái chuyện ko muốn gặp. Cái kịch bản phim này sao ở đâu tôi cũng bị hết vậy??? Tại sao tôi phải ghi lên đây mà ko nc trực tiếp với anh à, vì tôi ko có dũng khí, và nhất là ko muốn mẹ tôi thấy chuyện như thế này. Thôi thì người nào thì tự đeo cái mặt nạ của người đó đi ha...

haiz, chửi nãy h cũng đã rồi, xin lỗi những bạn đọc blog và thấy những ngôn từ ko hay này, mình cũng ko muốn đâu nhưng vì ức chế quá đi thôi. Nếu các bạn từng đọc những blog trước thì sẽ thấy mình nc rất lịch sự nhưng chuyện này chạm tới mức chót của mình rồi nên mong các bạn bỏ qua giùm ^^! mà thật ra đây là lần đầu mình mang chuyện xấu trong nhà ra viết, trước đây mình luôn chịu đựng nhưng ko biết sao riết rồi lại hay bọc phát thế này. Chắc có lẽ là do bạn gái trước của mình, cô ấy là 1 người thẳng tính, vui, buồn, giận, yêu gì cũng thể hiện ra hết bên ngoài (: 
Và cũng có 2 cô bạn và 1 đứa em gái rất hay tâm sự với mình mà cũng có lẽ vì vậy mà mình open hơn trước rất nhiều, em gái à, Kelsi and Mỡ Mỡ, thank you soooooo much, three of you :*

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

(^^^)



"Con người, dù biết là mình sẽ chết nhưng vẫn cố gắng mà sống. dù biết có lúc chia lìa, nhưng khi yêu họ sẽ yêu như ko còn cái gì để mất. Những việc ngu ngốc như vậy chính là con người. thời gian trôi qua thì mọi thứ cũng sẽ ổn thôi, sẽ trở thành việc chưa bao h xảy ra. Tương lai cũng quan trọng, nhưng chẵn phải hiện tại cũng vậy hay sao? giã sử như có chuyện với người đó, thì ông có tự tin là mình sẽ bình thản như h hay ko" (you who came from the stars)

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Lost (Tìm)

Có hàng ngàn cảm xúc trong tôi lúc này, tựa như là thiên ngôn vạn ngữ nhưng rất khó để tôi có thể viết xuống lúc này. Cuộc đời tôi rất chán , thật sự rất chán, vì có vẻ như liên quan tới tình cảm thì tôi luôn là người đau khổ. Khi viết bài này thì tôi biết người đọc sẽ ko ủng hộ tôi phần lớn. Nhưng biết làm sao được, chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mối tình đầu mang cho tôi niềm vui và rất nhiều nỗi buồn sau đó. Tôi vẫn còn rất yêu cô ấy những tôi đã quen 1 người khác rồi, nên tôi ko thể quay lại được nữa. Như vậy thì người yêu mới của tôi sẽ rất buồn, nhưng tôi lại ko biết chuyện tôi còn dây dưa với tình đầu đã là 1 nỗi ám ảnh với cô ấy rồi. Bỏ qua chuyện first love, tôi và cô ấy vẫn quen nhau, vẫn có những phút giây hạnh phúc, nhưng tôi ko thể mang cho cô ấy 1 cảm giác an toàn được. Lúc tôi quen với cô ấy tôi thật sự ko có ý định quen lâu dài, tôi chỉ là quen vậy thôi. Nhưng khi đến nhà cô ấy chơi cùng với những người bạn. Khi tôi và cô ấy ở cùng 1 nơi và chỉ có 2 người, thì tôi đã có cảm giác tôi đã bỏ được mối tình đầu và muốn ở bên tình yêu hiện tại. Tôi tự hứa với bản thân là phải làm cô ấy hạnh phúc, nhưng rồi sau đó, tôi vẫn ko làm được. Rồi đến 1 ngày, tôi và cô ấy điều đi du học, tôi quyết định phải chia tay để có thể tìm 1 cuộc tình mới. Cô ấy đã khóc rất nhiều nhưng sau đó đã vượt qua được mọi thứ. Chúng tôi trở lại thành bạn, nhưng rồi cô ấy đã yêu người bạn thân của tôi. Lúc đó tôi đã điên cuồn nhận ra là mình đã yêu cô ấy rồi "You're gonna miss me when I'm gone" là câu tôi dã cảm nhận được rất sâu sắc. Tôi đã cố hết sức để nếu kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy đã tự hứa với lòng mình rằng nếu tôi có muốn quay lại thì cô ấy sẽ ko đồng ý vì "em không muốn lập lại sai lầm 1 lần nữa, em đã sai 1 lần rồi" tôi đã lạc lối, tôi đau lòng. Tại sao tôi vẫn là người phải đau khổ trong cuốc tình này, tại sao tôi lại yêu cô ấy khi cô ấy đã ko còn yêu tôi? Tại sao tôi ko yêu cô ấy sớm hơn, hay là nhận ra là mình ko thể thiếu cô ấy? Cô ấy như đã là 1 phần của cuộc sống của tôi, nhưng giờ đã ko còn nữa. Khi nào thì tôi ko còn phải đau khổ trong tình yêu nữa? Khi nào thì có 1 người chịu yêu tôi mãi mãi dù tôi có xâu xa, ít kỉ... Cô ấy đã từng như vậy, nhưng cô ấy ko "mãi mãi" được. Tôi biết du có làm gì nữa thì cô ấy cũng đã đi rồi, tôi quyết định giúp họ 1 tí. Mặc dù biết là có giúp hay ko thì họ cũng sẽ quen nhau thôi, tôi nc với bạn thân là thì cứ quen đi và đừng ngại gì tới tôi hết. Haiz, ngay bản thân tôi cũng cảm thấy tôi thật giả tạo...




Just wanna say : I'm sorry Baby girl, I made you hurt Nơi chúng mình dựng xây, chẳng còn gì Lâu đài đó đổ nát mah gal Bao năm yêu rớt rơi trên sàn Em vứt bỏ ra đi Tìm một nơi mơ màng Em đã giữ điều gì trong những nghĩ suy Why u dun talk to me ?!

Khi những ngôi sao trên trời trò chuyện cùng em mỗi đêm Em gom khúc ca ưu phiền lệ nhoà mình em trong bóng đêm

2 chúng ta chỉ học cách đổ lỗi Anh và em trở nên nóng vội Để chuyện tình úa tàn, và lòng người ngỡ ngàng Nhìn từng giây bẽ bàng trôi wa khẽ khàng

  Rồi một mùa thu đã dần qua Đông đến cùng ta Mang những lạnh giá Vì một người ra đi vội vã để tôi đi tìm Trong đêm tôi vẫn đi tìm

  Tìm hoài để thấy thấy để để thấy được tình yêu ấy ấy Mãi vẫn mãi luôn còn trong tim này những ký ức ấy vẫn trong tim này

Dù lòng vẫn biết biết biết vẫn biết ai chẳng hề nhớ nhớ nhớ nhớ đến yêu thương bao giờ Nhưng con tim ấy vẫn luôn mong chờ.

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Sợi Dây Chuyền Đinh Mệnh

Ne ne!
Các bạn có tin vào sợi dây chuyền định mệnh. Còn mình thì có đó :)
Đây là sợi dây chuyền đã mang đến cho tôi nhiều nỗi đau. Đầu tiên khi nó xuất hiện thì nó đã cho tôi rất nhiều niềm vui, thật ra thì con 1 sợi nữa cả 2 là 1 cặp nhưng kể từ khi mất đi 1 sợi thì là lúc nỗi đau bắt đầu. Chính nó mang cho tôi hạnh phúc, rồi sau đó nó mang đến cho tôi 1 bí mật khiến con tim tôi tan nát. 1 thời gian sau đó nó lại tiếp tục mang người phụ nữ đã yêu tôi bằng tất cả con tim của cô ấy rời xa tôi mãi mãi. Tôi ko bỏ sợi dây chuyền này vì trong đó cũng chứa kỉ niệm của mối tình đầu của tôi nhưng nó lại là 1 nỗi đau với cô ấy, khi biết tôi ko thể bỏ được sợi dây này thì cô ấy đã rời xa tôi. Tôi thật sự rất tiếc vì mình đã giữ lấy nó và rồi mất đi người tôi yêu thương. Biết làm sao đây, nhưng mọi chuyện đã muộn rồi. Liệu khi tôi còn giữ nó thì trong tương lai nó có mang người tôi yêu rời xa tôi nữa ko???
Liệu tôi có nên giữ nó lại........ hay là...... Tôi đã quyết, quá khứ thì hãy bo đi...... Tôi ko muốn ai phải đau khổ vì nó nữa.......

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Do I need to calm down?

Tôi thấy thật khó chịu, khó chịu lắm lắm... Tôi muôn giải thích với cô ấy nhưng ai đó trong bản thân tôi lại ko cho tôi làm điều đó. Tôi luôn sợ rằng 1 ngày nào đó mình sẽ yêu cô ấy và ko thể từ bỏ được. Tôi đã rất cố gắng làm mọi chuyện trở nên tốt đẹp nhưng nó luôn luôn chuyển xấu! dù bây h biết giải thích thì chỉ làm tôi và cô ấy gần lại, còn nếu để mọi chuyện như vậy có khi lại tốt hơn. Như thế thì khoản cách giữa chúng tôi ngày càng xa hơn, sẻ tốt cho cô ấy hơn. Bạn có biết cảm giác mà khi quen 1 người nào đó mà bản thân bạn biết là sẻ ko mang lại hạnh phúc cho người đó ko? Tôi biết chắc mình ko thể nhưng tôi cũng ko muôn mất cô ấy, hành động này thật ích kỉ...
Đôi lúc tôi ko thể hiểu được ban thân mình! tôi muốn hiểu tất cả mọi người mà tôi quen biết, nhưng tôi lại ko muốn họ hiểu tôi, nhưng trong tiềm thức lại có 1 cảm giác muốn họ hiểu tôi. Đó là lí do tôi viết blog này, tôi muốn chi sẻ tâm trạng hay là 1 dạng xả stress nhưng ko muốn người thân hay bạn bè biết đến. Nên tôi chỉ luôn update blog mình như vầy, chỉ mong 1 ngày có 1 người nào đó có thể hiểu mình...

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

1 chút cảm xúc trong tôi!

Hello everyone!

Lâu rồi ko viết blog vì mình ko có càm xúc để viết cho mấy, và vì dạo này cũng bận học này kìa và nói chung là làm biếng cũng nhiều hè hè.

Bỗng nhiên hơm nay lại có cảm xúc muốn viết về chủ đề liên quan tới em gái và em trai :D. Đầu tiên mình sẽ nói về em gái trước nhé! Mình ko biết các bạn trai có em gái sẽ cảm thấy như thế nào? các bạn có cảm thấy phiền phức khi em gái mình thắc mắc 1 cái gì đó và hỏi bạn hoài ko hay noise và là luôn làm bạn thấy annoys? mình cũng hiểu 1 phần nào cảm giác đó lúc bạn đang chơi game hay doing your stuffs mà bị vầy cũng thấy bực bọi và khó chịu :D. Mình thì ko có em gái nhưng có mấy đứa cháu gái sometimes cũng làm mình thấy annoys nhưng mình luôn ao ước có 1 đứa em gái ^^ có thể bản thấy đây chỉ là 1 ao ước bình thường thì mình lại cho nó rất là thú vị ^^. Minh muốn có 1 đứa em gái để có thể quan tâm chăm sóc cho nó, giúp nó vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Luôn cho nó những lời khuyên hữu ích và động lực để vượt qua mọi khó khăn mặc dù mình thuộc dạng 1 người dễ bỏ cuộc khi bị vấp ngã. Nhưng nó cũng ko thể ngăn mình muốn có 1 đứa em gái! Coi rất nhiều bộ phim về anh 2 bảo vệ em gái mình dù bất chấp tất cả, có thể trở thành 1 người xấu or bị người khác gọi là thằng tham tiền chỉ để lo cho cuộc sống của em gái anh ta sau này làm mình rất khâm phục họ. Nếu thật sự mình có 1 đứa em gái thì mình sẽ hết lòng bảo vệ nó bằng bật cứ già nào và sẵn sàng làm chuyện điên rồ nếu có ai đụng đến nó. Nhưng nó chỉ là suy nghĩ của mình thôi, nếu thật sự có vậy mình sẽ dùng đầu óc nhiều hơn là làm bậy :D. Mình cũng có 1 đừa em gái nhưng chỉ là kết nghĩa nhưng thật sự mình rất thương đứa em này, và cũng ko phải là thục nữ diệu dàng tí nào cả haha. Nhưng mình yêu tính cách của nó, có thể vì 2 đứa có nội tâm khá giộng nhau có chuyện buồn gì cũng ko show ra ngoài mà luôn chứng tỏ mình mạnh mẽ. Là 1 người luôn giữ kính khá nhiều bí mật trong lòng..... nhưng mình ko biết tại sao minh luốn thấy có thể trãi lòng mình ra và chia sẻ mọi mọi chuyện với em ấy. Nên mình rất cám ơn vì duyên số đã cho mình gặp đứa em gái này hihi. Sometimes mình cũng nghe những chuyện ko hay vì đứa em gái này, nó làm mình xao động và buồn vì tại sao đứa em này lại ko chịu chia sẻ nỗi buồn với mình và luôn che giấu. Nhưng mình chợt nhận ra rằng mình ko nên nghĩ như vậy vì du sao thì mình cũng rất thương nó, sao cũng được và mình luôn đặt niềm tin nên đứa em gái này....

Và t2 là mình muốn nói em trai!

 
 
 Đây là Itachi, 1 người anh có thể làm mọi thứ vì em trai mình. Anh ta có thể quay lưng với toàn thế giới nhưng lại ko thể quay lưng được với đứa em trai của mình. Mọi thứ anh ta làm luôn luôn là vì đứa em trai của mình. 1 người anh như vậy thật sự làm mình rất rất là khâm phục!
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng, chứa đầy đau thương và cô độc làm mình cảm thấy hình bóng con người của mình đâu đó...

Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

Going down!

Have you ever feeling down before going to University?
............................................
Yes, I am. I stand right before the creek and don't know what to do. I so stress and disappointed right now. Anyone out there give me some advises?

Tôi bắt đầu nhập học vào 5 ngày trước và mọi chuyện rất tốt. Tội vẫn còn chua theo kịp bạn bè trong lớp. có thể nói tôi là người học dở nhất trường hiện nay (in my opinion). Tôi hiện đang rất là stress và muốn từ bỏ, bao nhiêu ý nghĩ cứ hiện lên trong đầu tôi. Tôi học quá dở và chỉ biết chơi là nhiều, tôi có thể vào được đại học có thể gọi là may mắn. Nhưng biết làm gì hơn, nghe, nói, đọc, viết của tôi rất tệ. Tôi lo là tôi sẽ học ko được, sẽ bị đuổi khỏi trường, sẽ bị làm ba, me buồn. Tôi rất muốn chia sẽ cảm xúc này với bạn bè, thật sự muốn khóc thật lớn để release cái stress này. Nhưng 1 khi tôi muốn nói là cứ như ko ai sẽ ở đó nghe tôi nói cả. Cúng giống như việc họ của tôi, cứ mỏi lúc tôi muôn nói là y như rằng tôi ko thể nói ra, tôi sợ mọi thứ. Hiện tại tôi thật sự rất lo lắng, liệu tôi có thể học được và tốt nghiệp ko. Nếu ko có quá nhiều quy định đưa ra cho hs du học thì tôi chắc sẽ bớt áp lực hơn. Nhưng tôi ko biết phải làm sao cả, tôi đọc bài mà ko hiểu nó nói gì hết, thầy cô giảng bài tôi cũng khó tiếp thu.... Tôi phải làm gì đây?

feeling lost..................